Ông Klaus sống ở trên đường nối giữa Werrel và Soest. Ông có ba người con trai, đứa thì mù, đứa thì liệt, còn đứa thứ ba thì trần như nhộng. Có lần cả ba đứa đi ra đồng, chúng trông thấy một con thỏ. Thằng mù thì nhắm bắn, đứa liệt bắt thỏ, còn thằng trần như nhộng thì cho thỏ vào túi. Rồi cả ba đi tới một con sông lớn. Ở đó có ba chiếc thuyền, chiếc thì bị nước dò chảy vào, chiếc thì đắm, chiếc thứ ba thì không có đáy.
Cả ba bước xuống chiếc thuyền không đáy. Thuyền đưa cả ba tới một cánh rừng rộng mênh mông, ở đó có một cây đại thụ, trong gốc cây là một nhà thờ lớn. Ở trong nhà thờ cha cố và người quản thủ đang vẩy cho nhau nước thánh bằng gậy.
Diễm phúc cho ai
Thoát được vài gậy
Nguyên văn:
Cha cố người nom như dây leo
Người quản thủ gầy trơ xương như cây hạt dẻ.
Dịch: Lương Văn Hồng, © Lương Văn Hồng
Zwischen Werrel und Soest, da wohnte ein Mann, und der hieß Knoist; der hatte drei Söhne: der eine war blind, der andere war lahm, der dritte war splitternackt. Da gingen sie einmal übers Feld, da sahen sie einen Hasen. Der Blinde schoß auf ihn, der Lahme fing ihn und der Splitternackte, der steckte ihn in die Tasche. Da kamen sie zu einem großen, allmächtigen Wasser, da waren drei Schiffe darauf: das eine rann, das andere sank und das dritte hatte keinen Boden. Und worin kein Boden war, in dieses Schiff gingen sie alle drei hinein. Dann kamen sie an einen allmächtig großen Wald; darin war ein großer, allmächtiger Baum, in dem Baum war eine allmächtig große Kapelle, in der Kapelle war ein hagebuchener Küster und ein buchsbaumener Pastor, die teilten das Weihwasser mit Knüppeln aus.
Selig ist der Mann,
Der dem Weihwasser entlaufen kann.